Robert Bringhurst
These Poems, She Said | Những bài thơ này, Nàng nói
These Poems, She Said | Những bài thơ này, Nàng nói
These poems, these poems,these poems, she said, are poemswith no love in them. These are the poems of a manwho would leave his wife and child becausethey made noise in his study. These are the poemsof a man who would murder his mother to claimthe inheritance. These are the poems of a manlike Plato, she said, meaning something I did notcomprehend but which neverthelessoffended me. These are the poems of a manwho would rather sleep with himself than with women,she said. These are the poems of a manwith eyes like a drawknife, with hands like a pickpocket’shands, woven of water and logicand hunger, with no strand of love in them. Thesepoems are as heartless as birdsong, as unmeantas elm leaves, which if they love love onlythe wide blue sky and the air and the ideaof elm leaves. Self-love is an ending, she said,and not a beginning. Love means loveof the thing sung, not of the song or the singing.These poems, she said....You are, he said,beautiful.That is not love, she said rightly.
Những bài thơ này, những bài thơ nàynhững bài thơ này, nàng nói, là thứ thơvới mảy may không tình iêu trong đấy. Đấy là thứ thơ của một kẻsẽ rời bỏ vợ anh ta và con anh ta bởihọ gây ồn trong khi anh ta làm việc. Đấy là thứ thơcủa một kẻ sẽ mưu sát mẹ của mình để đoạt lấythừa kế. Đấy là thứ thơ của một kẻgiống như Plato, nàng nói, luôn là một điều gì đấy mà ta đã khônghiểu nhưng dẫu thế nào thì cũng luônmuốn làm nhục ta. Đấy là những bài thơ của một kẻthà ngủ với chính hắn còn hơn là với mọi đàn bà,nàng nói. Đấy là những bài thơ của một người đàn ôngvới những con mắt sắc như dao, với những bàn tay giống như củakẻ cắp, được đan lại bằng nước và lí lẽvà đói khát, và mảy may không dấu vết tình yêu trong đấy. Nhữngthơ này cũng nhẫn tâm như tiếng chim hót, cũng vô ýnhư lá cây du, mà nếu chúng có yêu thì chỉ yêubầu trời xanh rộng và không khí và ý nghĩ vềnhững lá cây du. Tình yêu cho chính mình là sự kết thúc, nàng nói,và không phải sự bắt đầu. Tình yêu nghĩa là tình yêudành cho thứ đã cất tiếng hát, không phải bài hát hay cái việc hát caNhững bài thơ này, nàng nói...Em, hắn nói,đẹp.Đó không phải tình yêu, nàng lập tức chấm dứt.
The Physics of Light | Vật lý của Ánh sáng
The Physics of Light | Vật lý của Ánh sáng
As for nature, said Cézanne,that substance, nature, for us humans, is more depth than it is surface.
What exists, from our perspective, is always a little bit wider than it is talland a little bit deeper than it is wide,
and full of sloping planes and sharpened corners.The colors charge each other up.Light dances in between them.That is where the truth begins and hides.
You may imagine getting past thisjust by changing your position,stepping to one side. And yet,no matter where you stand,
the longest axis of what isleads straight away from where you areand comes straight toward you,nailing you into place.
When you open your eyesthe sight of it pins you,plants you, puts you where you are.
What exists, from our perspective, is always a little bit wider than it is talland a little bit deeper than it is wide,
and full of sloping planes and sharpened corners.The colors charge each other up.Light dances in between them.That is where the truth begins and hides.
You may imagine getting past thisjust by changing your position,stepping to one side. And yet,no matter where you stand,
the longest axis of what isleads straight away from where you areand comes straight toward you,nailing you into place.
When you open your eyesthe sight of it pins you,plants you, puts you where you are.
Về tự nhiên thì, Cézanne nói,thứ vật chất ấy, tự nhiên, với loài người chúng ta,là độ sâu nhiều hơn là bề mặt.
Những gì tồn tại, từ góc nhìn của ta,luôn luôn là rộng hơn một chút hơn là caovà là sâu hơn một chút hơn là rộng
và đầy những mặt phẳng dốc và những góc nhọn.Những màu sắc làm đầy nhau lên.Ánh sáng nhảy múa giữa chúng.Đó là nơi sự thật bắt đầu và lẩn trốn.
Em có thể tưởng tượng vượt qua đâychỉ bằng cách thay đổi vị trí của mình,bước sang một bên. Và ấy mà,không quan trọng rằng em đứng đâu,
cái trục dài nhất có thểchạy thẳng về phía xa nơi em ởvà chạy thẳng về phía em,đóng đinh em vào nơi chốn.
Khi em mở đôi mắt của mình raquang cảnh của nó ghim em, đặt em, để em vào nơi em ở.
Những gì tồn tại, từ góc nhìn của ta,luôn luôn là rộng hơn một chút hơn là caovà là sâu hơn một chút hơn là rộng
và đầy những mặt phẳng dốc và những góc nhọn.Những màu sắc làm đầy nhau lên.Ánh sáng nhảy múa giữa chúng.Đó là nơi sự thật bắt đầu và lẩn trốn.
Em có thể tưởng tượng vượt qua đâychỉ bằng cách thay đổi vị trí của mình,bước sang một bên. Và ấy mà,không quan trọng rằng em đứng đâu,
cái trục dài nhất có thểchạy thẳng về phía xa nơi em ởvà chạy thẳng về phía em,đóng đinh em vào nơi chốn.
Khi em mở đôi mắt của mình raquang cảnh của nó ghim em, đặt em, để em vào nơi em ở.