nostalgia

16/09/2013: thơ đầu mùa thu

1.


Này là trôi: tháng với ngày
Tôi không là gì
Ngoài một đêm trăng dài, mãi

Ngoài kia tí tách rơi xuống mộng máu bầm
Cụng li với một kẻ vô hình ở bên đây
Tôi không cô đơn. Nhưng đời đơn bóng.

Dương cầm rời rạc vẫn hỏi tôi, thỉnh thoảng
Bao giờ thì tôi đến và lại đệm cho người
Lần nữa hát lên bài ca của quê hương khuất giấu
Tôi chỉ biết trả lời bằng một tiếng
Khàn đặc: dấu cô-đa

Chao ôi lạnh tanh mùa dang dở
Chao ôi lạnh tanh ngôn ngữ lạ
Chao ôi lạnh tanh, kẻ vô xứ.

tất thảy một thẳm sâu hố im lặng. Đây.

2.

Cuối con đường ngày-hôm-qua,
vẫn là một dấu chấm hỏi từng xé toạc bầu trời hoài cảm.
Trước nấm mộ còn đẫm mùi đất mất kết nối,
tôi đã thôi không còn khóc thương mình.

3.

Trong màu bàng vãn tới sớm dường như có mùi của mùa đông
Trên phần da thịt để trần những vết chích của mùa đông lẻn tới
Trước đột ngột
Sau lặng lẽ

Nếu giả vờ rằng sau những rặng cây xanh mờ ngoài cửa sổ
là giòng sông phù sa nặng đỏ từ ngàn năm nơi mặt trời mọc
Nếu giả vờ rằng dọc những triền buổi sáng
vẫn văng vẳng hương trầm của đám người mãi cầu kinh vọng khứ-nhật
Nếu giả vờ rằng trong vùng âm tối dưới chân mỗi cột đèn
khuất giấu những giấc ngủ vội vã của cánh người rong.

Nếu giả vờ rằng ta ở đây, và ta ở đó
Ở muôn nơi: ta không ở đâu.

Nếu giả vờ như thế
Liệu những biên giới có tiêu tan
Nỗi cô đơn không có thực khi ta trở về điểm xuất phát
vĩnh hằng và tuyệt đối - Tử Cung Mẹ
Những biên giới tiêu tan
Thì tất cả đều là một. Tất cả những số một hợp lại thành một số.

Nếu giả vờ rằng không có gì ngăn cách,
không ai.


16/03/2018: ôi em ơi

ôi em ơi

cả khi anh đi và khi anh về, đều không có tiếng em

không có tiếng em khi anh ngồi, anh đứng

không có tiếng em khi anh đóng, và mở cửa

không có tiếng em trên sàn gỗ, dưới những hạt bụi vải 

chiều nay, mưa rơi muộn quá

anh ở giữa bốn bức tường và trước một màn hình máy tính

anh viết hàng ngàn chữ và không chữ nào dành cho em

anh xin lỗi vì đã nói iêu em đêm ấy

một đêm trong thật nhiều đêm chúng ta không làm tình

mình ôm chặt lấy nhau và anh trao vào đôi môi em những nụ hôn chật và cứng

thốt lên rằng “anh iêu em” ngay khi mắt em còn nhắm chặt

nhưng em ơi anh đã đánh thức em bằng một lời nói dối

anh chưa từng iêu em, chưa từng trong kiếp này, phận này

ôi em ơi

dẫu anh vẫn biết em còn rơi mãi nước mắt

như thể nước mắt là tiếng nói của em - thứ tiếng nói không sao nghe được

em chẳng phải loài nhân ngư, vì em không tìm được vùng biển thuộc về mình

liệu đêm nay khi em nằm dưới một bầu trời trống rỗng

đã rơi xuyên qua trần nhà

em có ngủ được hay em lại

nghĩ về lời anh nói anh-iêu-em