Johann Wolfgang von Goethe

Mignon III

So lasst mich scheinen, bis ich werde,Zieht mir das weisse Kleid nicht aus!Ich eile von der schönen ErdeHinab in jenes feste Haus.
Dort ruh’ ich eine kleine Stille,Dann öffnet sich der frische Blick;Ich lasse dann die reine Hülle,Den Gürtel und den Kranz zurück.
Und jene himmlischen Gestalten,Sie fragen nicht nach Mann und Weib,Und keine Kleider, keine FaltenUmgeben den verklärten Leib.
Zwar lebt’ ich ohne Sorg’ und Mühe,Doch fühlt’ ich tiefen Schmerz genung.Vor Kummer altert’ ich zu frühe;Macht mich auf ewig wieder jung!
Hãy để em được tỏa sáng cho đến khi em trở thành ánh sáng,Đừng có lấy đi chiếc đầm trắng em mang!Em đã vội rời khỏi trái đất tươi đẹp nàyĐể nằm xuống nơi căn nhà kiên cố ấy
Nơi đấy, em sẽ được nghỉ ngơi trong chốc látRồi đôi mắt sẽ lại mở ra nhìn những điều tươi mớiVà em có thể rời khỏi cái vỏ mỏng manh nàyBỏ lại đai nịt và tràng hoa
Và những đấng thánh thần trên caoHọ không hỏi về đàn ông hay đàn bà,Và không áo quần, không lấy một nếp nhănPhủ lên thân thể đang thay đổi dáng hình
Dẫu em sống mà không buồn lo âu hay nỗ lực,Nhưng em vẫn biết đủ tất cả những nỗi đau sâu nhấtEm đã già đi quá nhiều từ thống khổ;Hãy làm em trẻ lại lần nữa và mãi mãi!

Mignon II

Nur wer die Sehnsucht kenntWeiss, was ich leide!Allein und abgetrenntVon aller Freude,Seh’ ich an’s FirmamentNach jener Seite.Ach! der mich liebt und kenntIst in der Weite.Es schwindelt mir, es brenntMein Eingeweide.Nur wer die Sehnsucht kenntWeiss, was ich leide!
Chỉ những kẻ biết khao khátMới hiểu, ta chịu đựng điều gì!Cô độc và bị xé rờiKhỏi tất thảy niềm vui,Ta tìm kiếm thiên đàng Ở nơi phía ấy.Chao ôi! người mà yêu ta và biết taỞ nơi quá xa rồiĐầu ta chao đảo,Ruột gan ta bỏng rátChỉ những kẻ biết khát khaoMới hiểu, ta đau đớn nhường nào!

Mignon I - Phiên bản thơ tình

Kennst du das Land? wo die Citronen blühn,Im dunkeln Laub die Gold-Orangen glühn,Ein sanfter Wind vom blauen Himmel weht,Die Myrte still und hoch der Lorbeer steht,Kennst du es wohl?Dahin! DahinMöcht' ich mit dir, o mein Geliebter, ziehn.

Kennst du das Haus? Auf Säulen ruht sein Dach,Es glänzt der Saal, es schimmert das Gemach,Und Marmorbilder stehn und sehn mich an:Was hat man Dir, du armes Kind, gethan?Kennst du es wohl?Dahin! DahinMöcht' ich mit dir, o mein Beschützer, ziehn.

Kennst du den Berg und seinen Wolkensteg?Das Maulthier sucht im Nebel seinen Weg;In [Höhlen] wohnt der Drachen alte Brut;Es stürzt der Fels und über ihn die Flut.Kennst du [ihn] wohl?Dahin! DahinGeht unser Weg! o Vater, laß uns ziehn!
Anh có biết miền đất ấy, nơi cây chanh nở hoa cho quảTrong những khóm lá trĩu nặng, lấp lánh màu cam vàng óng ảCơn gió dịu dàng tới từ bầu trời xanh cao vútCây sim đứng lặng và cây nguyệt quế vươn mất hútAnh có biết hay không? Nơi ấy, nơi ấyChính nơi em muốn tới cùng anh, biết mấy
Hỡi anh yêu, người yêu dấu của em
Anh có biết căn nhà ấy, những cột trụ đứng hoành trángNhững hành lang rực rỡ, và những căn phòng ngập ánh sángNhững bức tượng cẩm thạch dõi mắt nhìn em tự hỏi"Đứa trẻ tội nghiệp, đã chịu đựng bao nhiêu mệt mỏi?"Anh có biết hay không? Nơi ấy, nơi ấyChính nơi em muốn tới cùng anh, biết mấy
Hỡi anh yêu, người bảo hộ của em
Anh có biết ngọn núi ấy, và con đường chảy chìm vào mâyCon la lạc trong sương mù, con rồng già ngủ dưới tán câyNhững vách đá cheo leo, những giòng nước đổ thành thácNhững niềm vui, những cuộc phiêu lưu và không gì khácAnh có biết hay không? Tới ấy, nơi đấyHành trình em muốn đi cùng anh, biết mấy
Hỡi người bảo hộ, người yêu dấu của em, anh yêu

An den Mond / erste Fassung | Nói với Trăng / bản đầu tiên

Füllest wieder’s liebe TalStill mit NebelglanzLösest endlich auch einmalMeine Seele ganz.
Breitest über mein GefildLindernd deinen BlickWie der Liebsten Auge, mildÜber mein Geschick.
Das du so beweglich kennst,dieses Herz in Brand,Haltet ihr wie ein GespenstAn den Fluss gebannt,
Wenn in öder WinternachtEr vom Tode schwilltUnd bei Frühlingsleben PrachtAn den Knospen quillt.
Selig, wer sich vor der WeltOhne Hass verschliesst,Einen Mann am Busen hältUnd mit dem geniesst,
Was den Menschen unbewusstOder wohl veracht’Durch das Labyrinth der BrustWandelt in der Nacht.
Hãy đổ đầy thung lũng yêu dấu, lần nữaThầm lặng, với màn sương ánh sángHãy giải thoát, cuối cùng thì,Trọn vẹn, linh hồn ta.
Trải khắp những cánh đồng của ta,Ánh mắt người vuốt ve phủ xuốngNhư ánh mắt tình nhân, dịu dàngDõi theo số phận ta.
Như người đã chóng hay biết,Trái tim này chìm trong lửaNgười giữ chặt lấy nó - một bóng maKhông vượt được Nại Hà,
Trong một đêm đông không chốn trú ngụNó trào lên từ cái chếtVà khi mùa xuân vào lúc huy hoàngNở ra những khóm chồi non.
Phước lành dành cho kẻ nàoĐóng mình trước thế giới, không hận thù,Giữ lại trong tim một ngườiVà cùng người ấy tận hưởng,
Những gì mà loài người không biết,hoặc hoàn toàn kinh hãiXuyên qua mê cung của con tim emDạo khắp đêm tối.

die schöne Nacht | một đêm đẹp trời

Nun verlaß ich diese Hütte,Meiner Liebsten Aufenthalt,Wandle mit verhülltem SchritteDurch den öden, finstern Wald:Luna bricht durch Busch und Eichen,Zephyr meldet ihren Lauf,Und die Birken streun mit NeigenIhr den süßten Weihrauch auf.Wie ergötz’ ich mich im KühlenDieser schönen Sommernacht!O wie still ist hier zu fühlen,Was die Seele glücklich macht!Läßt sich kaum die Wonne fassen,Und doch wollt’ ich, Himmel, dirTausend solcher Nächte lassen,Gäb mein Mädchen eine mir.
bây giờ ta phải rời khỏi nơi đâynơi người ta iêu dấu nhất trú ngụnhững bước âm thầmqua khu rừng này: cằn cỗi và tăm tốiánh trăng vỡ trên những bụi cây và những tán sồitrong gió cất giữ tiếng bước chân nàngcây bạch dương nghiêng vì bóng embuông xuống mùi hương ngọt ngàochao ôi ta xao xuyếntrong đêm mùa hè tuyệt đẹp mát rượitĩnh lặng của nơi đâyhát lên tiếng hoan ca của tâm hồn:thứ hạnh phúc hiếm hoi trên khắp nhân giannhưng rồi anh, thiên đàng, emdẫu có ngàn đêm như đêm nàycũng không bằng một đêm mà nàng của tatrao cho ta