poetry | thơ

'ich habe dich die ganze zeit im kopf' or letter for a muse

so you asked me that how many words would i write about you
but you didn't know that every word i give away is a tiny part that i take away from myself
and every letter sent is a goodbye, a slow one
and i've been sending goodbyes for a lot of years
all those years that i've been living that i can see every single time i look at the mirror
i didn't see any joy there, only moroseness looks back at me
the moroseness of all the years i've been living
all those long years, so long they made me believe that i should have live longer than anyone else
multiple lifetimes in just this one lifetime
it's heavy, truly: i've never felt young
sometimes i also see the hopelessness
maybe it's really so, that i've lost all hope, and all love is gone
all of my love is burned out
and only ashes left, ashes of sweetness
but maybe i wanted to burn a moment of your face in my mind, for long

maybe i want to have every single moment that i have with you as a lover, without love and without caring about any other moment that i don't have with you
and in all those moments that i do, i want to cherish your presence, so i can be just sweet and tender and saying things, silly things, to you, and not about you. without loving you
with every single cell of my existence
then i can forget about you while missing you when you're gone
before coming back again
or not
maybe there is no love left but i'll still always be sweet and tender and loving
and i am in pain, always, for ever
with every single cell of my existence

so you asked me that how many words would i write about you
i didn't say a word but the poem started, immediately

---

anh đã hỏi em rằng em sẽ viết bao nhiêu từ về anh
nhưng anh chẳng hề biết - mỗi từ em trao đi là một phần em lấy khỏi thân mình
và mỗi bức thơ gửi là một lời tạm biệt, chậm rãi
và em mãi gửi đi những thơ từ biệt suốt bao năm -
tất cả những năm em từng sống , mà em thấy được hết thẩy mỗi lần tìm bóng mình trong gương
không có niềm vui nào ở đấy, chỉ có nỗi buồn nhìn thẳng lại nơi mắt mình
nỗi buồn của tất cả những năm mình từng sống
tất cả những năm dài, dài tới mức nó khiến mình tin rằng mình đã sống lâu hơn bất cứ ai
sống quá nhiều kiếp chỉ trong một kiếp này
đè nặng trái tim em, thật đấy: em chưa bao giờ thấy mình trẻ cả
đôi khi em cũng thấy sự tuyệt vọng
có thể thực sự là thế, là em đã mất hết hi vọng, và mọi tình yêu đã đi mất
tất cả tình yêu của em đã cháy rụi
chỉ còn lại tro tàn, tro tàn của ngọt ngào
nhưng cũng có thể, em muốn chôn giấu một khoảnh khắc của khuôn mặt anh trong tâm trí em, lâu

có thể em muốn có trọn mọi khoảnh khắc mà em có với anh - như là một người tình, không có tình yêu, và không phải quan tâm đến mọi khoảnh khắc khác mà em không có với anh
và trong mọi khoảnh khắc mà em có, em muốn nâng niu sự tồn tại của anh, để rồi em có thể chỉ ngọt ngào và dịu dàng và nói những thứ ngốc nghếch, với anh, và không về anh. mà không yêu anh
bằng từng tế bào của sự tồn tại của em
rồi em có thể quên anh đi trong khi nhớ anh, khi anh đã rời đi
trước khi anh quay trở lại lần nữa
hoặc không
có thể không còn sót lại chút tình yêu nào, nhưng em vẫn sẽ luôn ngọt ngào và dịu dàng và âu yếm

anh đã hỏi em rằng em sẽ viết bao nhiêu từ về anh
em chẳng nói lời nào nhưng bài thơ đã bắt đầu, ngay lập tức 


thi sĩ hồng | pink poet

tôi không phải muốn làm một thi sĩ
tôi không viết bởi không viết thì chết
mà là chữ nghĩa chảy trong mạch máu mình
trong mạch máu của thể xác
trong mạch máu của linh hồn
khi vừa thức dậy sáng nay, thơ đã chảy ra từ mạch máu
rồi ngay sau đấy, nó chảy đi mất
tôi chỉ nhớ mình đã bật khóc ở bậc thang thứ chín
đau nghẹn thở như ai thụi vào giữa ngực


tôi không phải cần thơ chảy để sống
nhưng tôi nghĩ tôi vốn dĩ rất yêu con người


nhưng rồi vào hồi cuối cùng tôi vẫn là kẻ hết mực dịu dàng
mang thân mình làm đất nuôi dưỡng cho tất thảy những tiếng nói được và những tiếng không nói được
tôi dùng ngón tay vẽ quanh hình hài đang cố nén lại
đấy bắt buộc phải là biên giới của nỗi đau riêng

---

it's not that i want to be a poet
it's not that i write for not to write i would die
it's just that words flow in my veins
the veins of my body
the veins of my soul
right when i woke up today, words flowed out from my veins
then they flowed away, immediately
i could only remember that i burst into tears at the ninth rung of that ladder
the pain took my breath as if someone hit me in my chest
i think that i meant to love the humans, whole-fully
a helpless love that has become resentful
but then, in the end, i would always be immensely tender
my body is the soil for all to grow, all the speakable voices and all the unspeakable voices
i use my finger to draw around my suppressed body
it has to be the last frontier of my own personal pain

[trong một khoảnh khắc nhỏ bé và mong manh]

trong một khoảnh khắc nhỏ bé và mong manhhà nội đẹp như nỗi buồntiếng chân ta gõ dịu dàng trên những bậc thang tốivà đôi môi nhớ một nụ hôn
trong một khoảnh khắc chậm chạp và cứng cỏibầu trời đêm rẽ bóngnhững đám mây màu ánh sáng nhẹ bẫng hiện hìnhđẩy ánh trăng trôi vào vô tận
trong hoài niệm phi lí của kẻ luôn thấy mình tha hươngnhưng rồi lại đánh mất nỗi đau xa xứkhi trẻ mong mình là nàng thơhoá ra mình lại là nhà thơ
ơi kìamột vì sao trôi

bài thơ số 23

ngủ đi, nỗi buồn của em
ngủ đi vầng trăng
vầng trăng xế khuya lại càng sáng
tình yêu là một bài hát
ai cũng biết hát
chẳng ai nhớ, chẳng ai quên
chữ chót cùng cũng là chữ đầu tiên
ngủ đi, nỗi buồn của em

.

ngủ đi cơn thao thức của em
và ngủ đi cả nước mắt
nước mắt của vầng trăng
vầng trăng tàn đêm lại càng chói sáng
xin đừng tỏ cùng em
xin đừng biết về em
càng biết, càng buồn
càng quên lại càng khao khát đến
ngủ đi. hỡi vầng trăng rực sáng

.

khi ánh mặt trời cháy bỏng
ngủ lặng trong hoàng hôn
nỗi buồn của em tìm đến
thao thức
trăng lên

.

ngủ đi nước mắt,
ngủ đi, vầng trăng xanh
ngủ đi anh,
ngủ đi, nỗi buồn của em

/

rút trong tập “không nên tiết lộ điều bí mật trái đất” | 7.3.83 - 13.2.2021

bài thơ số 27

anh xô ào vào lòng em
ào vào lòng em
từ ngàn trùng xanh mướt mắt

.

anh xô ào vào lòng em
biến em thành bãi cát
cát vàng và rất mịn
bãi cát dài nỗi nhớ thương
chờ anh đến hờn giận
ơi biển!

.

anh xô ào vào lòng em
biến em thành con thuyền
cho anh quấn quýt
cho anh vỗ về em bằng tiếng sóng yêu thương
ơi biển!

.

anh xô ào vào lòng em
ào vào lòng em
biến em thành đảo vắng
để mỗi lần anh đến
gieo cấy trên đất hoang
ơi biển!

.

một ngày nào đó em sẽ làm anh giận. Rất giận
không nói, không ăn
để mặc hai hàng mi khép kín
người ta sẽ đòi đưa em về đất
đất ấy được gọi tên "vĩnh hằng", đúng không anh?

/

cuộc đời đi về phía trước
tình yêu đi về phía trước
như sóng xô mình rồi mình xô lại biển
buồn thương làm gì, có phải thế không em?
ơi anh!


dặn anh

những nụ tầm xuân chẳng bao giờ nở

trong lòng mình

bởi em không đi tìm mùa xuân

những tiếng chuông điểm giữa ngày chúa nhật vắng lặng

bởi những con chiên quên lời chúa

những mảnh buồn bọc lấy cô đơn rồi bọc lấy nỗi nhớ

bởi mất mát xảy ra từ khi ánh mắt mình chạm nhau

mình đã li biệt từ giây đầu gặp gỡ

mình đã chết từ lúc mình sinh ra


rồi em dặn anh hãy ghim lại lời thơ em dặn dò ngay khi em mới mơ thấy anh

mộng làm đức mẹ hay mộng thấy anh

em đã nói rằng ta sẽ gặp nhau tại nhà em hoặc trong một trăm năm loạn lạc
rồi em lại bảo anh hãy tới thăm em khi cổng vừa mở và anh vừa thức dậy 

nằm nghiêng em nhắm lại đôi mắt đã rơi bao nhiêu lệ đêm qua khi loài người vắng mặt
nỗi buồn bây giờ trượt trên hàng mi em rồi rơi tõm vào hư không 

em đã luôn ngỡ mình là chúa nhưng hoá ra em vốn là đức mẹ
đức mẹ sầu bi mãi mang bảy thanh kiếm cắm vào tim mình 

bàn tay em lần giở những khổ đau muôn kiếp của nhân loại
bàn tay anh lần trên nỗi thống khổ chỉ riêng mình em có 

thanh kiếm thứ tám chỉ riêng mình em chịu
một lời nguyền em đã tự cắm vào tim em

i choose

i choose to be a widow rather than to be a broken heart, again
i choose to have a ghost to my heart rather than not having a heart at all
i choose to grieve for you rather than for the death of my own heart
let say i choose to be haunted by a memory that is made up almost entirely of my phantasm
let say it's just because that i am a twisted being who has always longed for a passed away lover
in some of my dreams, you will hear me mourning
or you will see me dancing around like the little fool you made me
hopelessly devoted to you
you will be that vine and take whatever you can find
it should be my relish to be your branchy tree

i choose to have my wholesome mirage rather than to be happy

[tình iêu thì cũng đã chết lâu rồi]

tình iêu thì cũng đã chết lâu rồi
nhưng từ dưới nấm mồ nó gào lên
đòi ta phải khóc thương nó
nhưng kìa, tại mi đã chết
mi đã tự chọn rời bỏ ta, rời bỏ
sự sống
đáng ra mi phải khóc thương ta
từ dưới nấm mồ hoa lệ của mi
mi đã khiến ta phải chôn nỗi nhớ trong nỗi đau
và chôn chính linh hồn mình trong thân xác còn sống

mi đã giết chết tiếng thét của mình
khỏi tiếng khóc của ta

mi đã biến mình thành cái
chết vĩnh cửu

hỡi tình iêu!

[cuối cùng thì, hóa ra] [cũng lâu rồi]

1.

cuối cùng thì, hoá ra,
chúng ta đều là những kẻ chán đời nhất
thế gian
một ngàn kiếp, hay chỉ một ngàn năm
không lẽ cũng là thế?
ta đã tới đây làm gì?
ta vẫn ở đây, tại sao?
nếu chấm dứt ngay bây giờ có lẽ là rất tốt
nhưng ta không được chết
thậm chí ta không bao giờ được chết
mỗi lần quay lại, hoá ra,
chỉ mang theo thêm hồ nghi
tuyệt vọng
rơi trong vực nỗi buồn

trong một sáng chợt nhận ra mình kiệt sức. hơi tủi thân. và nhớ những chú chó nhỏ rúc vào lòng mình


2.

cũng lâu rồi
nỗi cô đơn mới nhớ ra mình
cũng đã quá lâu
từ lần cuối mình hoàn toàn là một kẻ-khác
nỗi buồn ta uống
sau khi mình đổi thay,
mình tha hoá
mình nhớ mình,
hay không?

đã bao lâu kể từ lần cuối
mình thấy mình chẳng muốn giăng lên những nụ cười
nỗi buồn mùa hạ
tắt ngay khi đôi mắt ta mở
da diết như đã từng dắt nhau vào một đêm gió
mùa đông
ta xiết nhau như đã từng yêu nhau một đời, trọn kiếp
hay không?

bốn mùa đã từng kéo dài chưa đến ba tháng
ngàn kiếp đã từng cạn kiệt trong ba lần anh hôn em
trước nấm mộ mình ta biết ta là một linh hồn bất diệt
biết thế rồi ta vẫn chẳng thể ngộ đạo

hoặc thảy,
sự vô nghĩa vẫn là chúa tối thượng của tôi

em mộ đạo

hai bài thơ viết khi say nhớ t ình (2)

1.

những người trẻ, họ ở đâu?
những người già, họ ở đâu?
không ở bên phải, cũng không ở bên trái
cũng không ở giữa
và tôi, chắc chắn không ở lưng chừng
anh ở đâu?
chắc chắn không phải ở đó
đây?
tôi nghĩ nếu họ tới
à không không không hề
là anh tới và choàng lên tôi như một vòng lặp
vô vô tận tận
sau hồi chộn rộn là chừng dừng
hay sau hồi im yên là ào ạt
sau đến trước trước hay trước đến sau sau
anh không tới
anh chưa tới hôm qua
anh đã tới ngày mai
anh chẳng bao giờ tới suốt
một ngàn lần một ngàn năm
anh chưa từng rời
một ngàn năm một ngàn lần
hôm nay mãi mãi là hôm nay, vô hạn lần lặp
không có ai

2.

em đã từng yêu anh:
bằng tất cả lòng đàn bà của em
trước anh mà em là mảy may mười phần đàn bà
rồi chúng ta phải cùng nhau giết chết em
và em phải ôm mãi cái xác em quanh mình
hoá ra em đã thấy điều ấy từ trước khi ta gặp lại nhau
anh ạ
em đã nhìn thấy cái ngày em thức dậy và thấy cái xác không bao giờ thối rữa của mình
ngày nào em cũng muốn chết
dù (em biết)
em đã chết rồi
và em khóc trên xác em
những ngày chúng-ta (kiếp này)
(có thật là những kiếp khác không?)
đến bao giờ
?

hai bài thơ viết khi say nhớ t ình

1.

có những ngày mình tranh nhau với chính mình để đi vào miền vọng đợi
chân vấp chợt ở dải nước mắt bao nhiêu năm mình đổ xuống
bàn tay miết trên những lần mình bỏ đi nụ cười vẫn dành cho tất thảy nhân loại
mái tóc xuôi giữa từng ngày mình đã từng bước ngược chiều bão đổ
tất cả những hồi mình đơn độc trở lại vùng ký ức
những khi mình cho phép mình nói thành tiếng những gì mình cứ cho là mình phải giấu kín
cõi lòng mình hoá ra là một mảnh đất cứ rộng mãi

dưới tán cây chanh
em đã nói yêu anh
dịu dàng

2.

này, ta nhảy đi
rồi mình đổ rạp người vào nhau
mình không chạm nhau bằng môi mắt
mà những sợi tóc nhảy múa đan cài bằng giòng chảy
của từng chuyển động
và những bầu ngực
người ta vẫn bảo là nóng hổi
áp vào nhau

này, cứ nhảy đi
rồi thì những nhịp đập tim đập chồng lên nhau
xen, lẫn, nhau
người ta cứ bảo mình yêu bằng trái tim
bởi vì điều gì ngoài việc tim là để bơm máu
máu còn chảy là mình còn sống
nhảy đến cuối cuộc đời

nhưng
nếu thật là thế
thì những kẻ mang trái tim tan vỡ
chẳng phải chết rồi sao?

[em đã muốn níu lấy anh]

em đã muốn níu lấy anh bằng đôi bàn tay chưa một lần vun vén những nhọc nhằn
em đã muốn reo vào lòng anh một ánh mắt chưa từng chất chứa những hoạn nạn
em đã muốn gọi tên anh bằng đôi môi chưa bao giờ phải nuốt vào những lệ thương tổn
em đã muốn đi cạnh anh bằng những bước chân chưa từng đặt xuống miền khổ đau
em đã muốn đổ xuống anh bằng mái tóc chưa từng chứa đựng điều gì khác ngoài nỗi buồn trong trẻo hiển nhiên

nhưng em không thể

và anh cũng đã không nhìn thấy em bằng một lăng kính chưa từng rạn,vỡ
nhưng em đã luôn yêu anh bằng lòng thành của một người trân quí tình yêu
nhưng em đã luôn yêu anh bằng lòng thành của một người trân quí con người

mặc nhọc nhằn, hoạn nạn, thương tổn, khổ đau, rạn vỡ


[henriette, fleur de ma vie]

henriette, fleur de ma vie
đóa hoa của đời anh
hãy thứ lỗi cho anh,
anh đã không thể sống được nữa
và đó không phải lỗi của em

henriette, em hỡi
ánh mắt em đã chạm vào ngày tháng của anh
như ánh sáng chạm vào bóng tối
nhưng bóng tối ấy rồi cũng nuốt chửng anh
và anh không tài nào sống được thêm nữa

henriette, em đã tới và ôm anh
hãy ôm anh, nhảy cùng anh
rồi từ từ dẫn dắt anh đến nơi mà em muốn
anh nghĩ là anh đã muốn thế
và anh biết là em có thể
nhưng rồi anh cũng không tài nào sống thêm được nữa
anh rời bỏ em, anh buông tay em, anh nhảy vào miệng của bóng tối đang mở toang
nó nuốt trọn anh như món ăn ngon lành nhất
và anh sung sướng vì điều ấy

henriette, em ạ
tất nhiên rồi anh cũng rời bỏ em
không phải lỗi của em khi em cuối cùng chỉ là một con khốn ngớ ngẩn
một bông hoa diêm dúa nông cạn lúc nào cũng khóc lóc
ánh sáng của em không thể chứa được
những ham muốn cấm kị
những suy nghĩ cấm kị
những kí ức không muốn bị phơi bày trong ánh sáng
những tiếng thì thầm làm anh kinh hãi và phát bệnh
kéo anh về phía miệng bóng tối
và khoái trá ăn anh

vĩnh biệt em, henriette
dù em không bao giờ có thể vĩnh biệt anh
hãy cứ gọi tới hàng ngàn lần những bà đồng
để gục xuống bằng nước mắt trong những màn kịch dối trá
nhân danh hồn ma của anh và tình iêu vô dụng của em

vĩnh biệt em, henriette, vĩnh biệt

gửi mirai

ta chóng quên đi những điều muốn viết trước khi kịp viết chúng ra và khi ta nghĩ đến những điều tiếp theo ta muốn viết. 

có những cuốn sách rất dày mà lại rất nhẹ. nhưng, có lẽ, bởi tiếng khóc là mỏng manh nên nó dễ dàng xuyên tới đây, nơi những cảm xúc kích động hội tụ. 

em ngụ ở trên trời, giữa những đám mây mỏng bỗng màu tro xám, hỡi mirai. ngày mai, em. 

sự phi thực của thực tại dâng lên ở một vỉa hè thành thị ban đêm. dễ chịu khi ta chìm vào âm thanh của tiếng nhạc trẻ và tiếng người trẻ bên kia đường, bên này đường là tiếng nhạc guitar, tất cả nằm dưới nhịp phách của tiếng mưa đổ vào những hiên những mái. 

bài thơ của kẻ vì mẹ mình đi tìm người chết ở nơi hoang vắng thì thầm vào tai ta. nỗi buồn vây bủa nhiều hơn vào những ngày tháng ta bắt buộc phải cô lập mình, thưa em mirai yêu dấu và dịu hiền.

hỡi mirai, ta biết em là một kẻ không có cha và phải tranh đấu để không hận thù mẹ của chính mình, bởi em yêu bà biết mấy và biết rằng bà vĩnh viễn không hiểu em cho nên tình yêu của bà là tù ngục. 

dẫu em không tin vào chúa trời, nhưng đến chúa trời cũng không cho em được chết và bởi thế em phải sống. mirai hỡi ta biết, rằng em biết ta biết em biết ta cũng là kẻ đi kiếm tìm cha của mình. 

ta đã vô thức đặt ảo mộng về người cha vào một người ta biết đến và đã chết trước khi ta có thể quen ông ta. ta bám vào những dấu vết để lại. 

em biết và em đã kết nối với ông ta cũng như ảo mộng của anh, rồi rơi nước mắt thật nhiều xuống ảo mộng ấy.

em hẳn phải là một vị thánh, em yêu, mirai của anh, mọi người, ta, không ai.

những lời nói của em hẳn phải là điều bí truyền.

mirai, em hỡi, em sẽ phải sống và luôn sống dù thái độ của em với sự tồn tại là gì. cho tận phúc phần và sự nguyền rủa dành cho thánh nhân.


[tôi không mong cầu yên bình]

tôi không mong cầu yên bình
sự ổn định làm tôi chán ghét
tôi mơ về tiếng hát cuối cùng trước lúc tận thế
tôi mơ về cái chết trong vòng tay người tình
và cả giọt nước mắt rơi xuống đôi má kẻ vừa ra đi

tôi nghĩ tôi đã yêu như một vị anh hùng ra trận
sự tráng lệ của giờ phút hi sinh
tôi tạ ơn bất hạnh, bị lăng nhục, tình trạng bất hoà
tôi tạ ơn tất cả những nhà văn và nhà thơ tôi đã biết và chưa biết
nhưng đã và sẽ luôn sống trong tôi cho đến hồi cuối cùng

các bạn sẽ đọc được thơ của tôi vào quãng yên bình
nhưng là quãng yên bình nằm giữa hai trận chiến
hãy nhớ rằng bản chất cuộc sống của loài người phải là chiến tranh
chỉ từ tro tàn của máu thịt, nước mắt, nhận thức bản thể, và tình yêu
mới nở lên những đóa hoa của cái đẹp vĩ đại
vĩnh cửu

[ánh sáng trong ngôn từ của em] | [the light in my words]

ánh sáng trong ngôn từ của em
là ngọn lửa em đốt lên bằng máu thịt mình
bằng tình yêu trải khắp mọi vũ trụ
và những giòng thời gian
chảy từ thiên đàng xuống địa ngục
rồi bùng lên ở trần gian nơi ta cứ phải
hội ngộ

thân thể em sẽ cháy mãi ở trần gian
linh hồn em đã đi xuống địa ngục nhiều lần
nhưng tình yêu của em sinh ra ở thiên đàng
nên chúng ta sẽ mãi vươn lên cao
và cao hơn nữa
dẫu qua bao nhiêu lần li tán
hội ngộ

---
the light in my words
is the fire from my flesh that i burnt
with the love spreading all over the universes
and all the flows of time
running from heaven down to hell
then burning up in this middle land where we always have
to find each other again

my flesh will burn forever in the middle realm
my soul has been gone to hell many times
but my love was born in heaven
so we will always reach higher
and further
despite the many times we go apart
then find each other again

ngôi đền của những trái tim: tan vỡ |
the temple of all the hearts: broken

tôi chợt tỉnh dậy
thấy mình như đã sống tự lâu
trong ngôi đền của những trái tim
tan vỡ
vào ngày tiễn đưa tôi
hãy bật lên là album cuối cùng
của leonard cohen
đi vào ngày một tối hơn
sâu hơn nhiều hai vết cắt
trên những ngón tay mình
một ngàn nụ hôn
rải xuống lồng ngực
bị nén lại
trong khi nhảy cùng tôi
đến điểm cuối của ái tình
không phải người yêu rời bỏ tôi
hay tôi từ chối tình yêu
hay tình yêu khước từ tôi
mà tình yêu đã rời bỏ tôi
như thể nó chưa từng được
sinh ra
như thể tôi chưa bao giờ
yêu
tình yêu đã lìa khỏi thân xác
lìa đời 

---
suddenly, i woke up
to see myself living for a longest time
in the temple of all the hearts:
broken
on the day that you hold my wake
turn on the last album
of leonard cohen (or the one before that)
went into days which were getting darker
much deeper than two cuts
on my fingers (and my forearms)
a thousand kisses
were spreading on your chest
that is compressed down
while they danced me
to the end of love
it's not that my lover left me
or that i refused love
or that love witheld itself
it's that love just left me
just like it has never been
born
just like i had never
loved
love has left my flesh
and its life

Em nghĩ em đã yêu anh từ khi | I think I loved you when

em nghĩ em đã yêu anh từ khi anh vẫn là một chàng flâneur trẻ tuổi
khi anh vẫn còn là một vì sao trôi trong cõi thênh thang của vũ trụ
và em cũng thế
em vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy
hẳn là rất nhiều ngàn năm trước
em bật khóc khi nhìn thấy anh trôi qua em
ngây thơ, hồ hởi, và buồn bã
hẳn anh đẹp run rẩy
em đã da diết yêu anh ngay từ lúc anh vẫn chưa đặt bước chân đầu tiên xuống trái đất này
bởi anh vẫn là một vì sao mơ mộng
em đã biết nhớ thương anh từ lúc ấy
nhưng rồi
những vì sao trở thành sao băng
chúng bay thẳng tới cõi huỷ diệt
em không thể cứu được ai
không cứu được anh

và nỗi nhớ kéo dài thêm ngàn năm rồi ngàn năm nữa

---

I think I loved you when you were still a young flâneur
when you were still a star floating in the vastness of the universe
and so was I
I still remember that moment
it must have been millions and millions of years ago
I burst out into tears when I saw you passing me by
how innocent, exuberant, and so morose
you must have been trembling beautiful
I've loved you even before that you took the first step on this Earth
when you were still a star dreaming, blindly
I've loved you since
but then
the stars became shooting stars
they flight straight to their destruction hole
I couldn't save anyone
couldn't save you
(nor myself)

and I've missed you for millions of years more
and millions of years more

những thi sĩ của tan vỡ | the poets of brokenness

chàng là một khách sạn
và chàng là thi sĩ của tan vỡ
trong cuộc đời một người-thơ nam
anh có biết đi qua bao nhiêu là đàn bà
trong cuộc đời một người-thơ tôi
em thấy anh như đã đi qua hàng triệu lần
trong hàng triệu kiếp
đó hoàn toàn có thể là một điều dối trá
nhưng làm gì có dối trá trong những bài thơ tình

dù là một khách sạn
hay một sân ga
hay một con tàu
thì tất cả những linh hồn tan vỡ từng đi qua đấy
và tất cả những vỗ tay của khán giả
cũng không có nghĩa lí gì
cho tan vỡ của con tàu
hay tan vỡ của sân ga
hay tan vỡ của khách sạn
hay tan vỡ của thi nhân

----

he is a hotel
and he is the poet of brokenness
in the life of a male poetry-person
do you know how many women have come by
in the life of the poetry-person me
i see you coming by millions of times
in millions of lives
it could totally be a lie
but there is no lie in love songs

no matter if it’s a hotel
or a station
or a ship
all the broken souls that come by
all the applause of the audience
do not matter with
the brokenness of the boat
or the brokenness of the station
or the brokenness of the hotel
or the brokenness of the poet

[em muốn nắm lấy tay anh]

gửi T ình của em

em muốn nắm lấy tay anh
hôn lên những đường gân vội vã
hôn lên làn da lành lạnh và dịu dàng
hay những năm tháng hằn xuống thành những đường-chỉ-bàn-tay
và nếu bàn tay ấy đặt lên má em
em sẽ hôn cả những giọt nước mắt của em từng lăn trên ấy
em hôn xuống lịch sử chính mình

em muốn luồn những ngón tay mình vào tóc anh
gội sạch những mệt nhọc trên từng con đường hàng ngày anh đi
gội sạch những sáp bôi bóng bảy
hay những sợi tóc bạc lẫn trong những sợi tóc xanh
và nếu tóc bạc ấy đôi khi rụng xuống cạnh tóc mảnh của em trên gối
em sẽ nhặt nhạnh từng sợi đời ta tình cờ đan cùng lại
em nhặt nhạnh cả những kiếp khác mình đã chẳng quên nhau

em muốn hôn vào ánh mắt anh
và nếu ánh mắt ấy cũng phản chiếu ánh mắt em
em sẽ hôn anh bằng đôi môi em, là đôi môi chứa đựng những lời nói yêu thương
từ
đôi môi anh, rải ngàn nụ hôn lên từng sợi tóc mình
tay mình
đời này
kiếp trước
ngày sau

[người ta trả tôi quyền được chết] |
[they gave back to me the rights to die]

người ta trả tôi quyền được chết
xin cảm ơn
vì tất cả những lần họ cho tôi lí do
để sống
rồi sau đó họ trả lại quyền được chết
sự thật vẫn nằm trong những lá bàng
chậm rãi đổ vàng và úa rơi xuống
lần này qua lần khác
kiên trì hơn những khế ước mỏng manh
của trái tim con người
tồn tại là một chớp sáng
như tình yêu là một “tiếng reo lạnh và cứng”
mình không nhọc nhằn lúc nói tiếng yêu
những hi vọng vẫn mãi là điều dịu dàng
nhưng mỏng manh

xin cảm ơn
vì đã trả lại em quyền được chết

///

they gave back to me the rights to die
how grateful i am
for all the times they give me the reasons
to live
then again and again they gave back the rights to die
between the truth lying there in the almond leaves
slowly pouring down a withering yellow
again and again
more persistent than the vulnerable covenants
of human's heart
existence is just a glance
like love is a "cold and hard hallelujah"
i wasn't struggling to say l'amour
hopes are always tender whispers
but vulnerable

how grateful i am
for you to give me back the rights to die

đoản khúc chết (1-2)

1.

những cánh cửa đều đẹp
dù khi mở hay khi đóng
bởi đóng lại rồi vẫn có thể mở ra
rồi đóng lại
rồi
mở ra
như những hoàng hôn mùa đông
trải xuống đầu mũi xước
hai bàn tay khô
con ngươi lạnh
những đường liti vàng hồng tím
mềm mại như những cánh cửa xanh
bởi những cánh cửa là những khả năng
là báo hiệu của kết thúc để bắt đầu
trong một chiều dịu dàng mùa đông

Mình không cho mình nghĩ về khả năng
Cái chết 

2.

thì mình đi về
khi vừa rơi mưa cũng hơi buồn
rơi ra vài lời
rời lòng mình như những dấu huyền
rồi lời trôi xuôi theo triền thoai thoải
như những âm o âm a âm oa kéo dài
hát lên thì hát lên đi dăm tiếng bải hoải
những tiếng không lời hay những lời không tiếng
em cũng đã trót, đã đưa ta đi qua đời 

đoản khúc mất mát (1-4)

1.

tôi hỏi thăm một chú chó buồn
nhưng tôi còn buồn hơn một chú chó buần
một chú chó buần
buồn hơn một chú chó

tôi hỏi thăm một chú tôi buồn
tôi buồn còn hơn cả chó
đừng nói là buồn như chó
chó, buồn, buồn chó, chó buồn

2.

lack of negative space
i wonder how it feels to feel odd living in your own hometown
your own
history/identity/family/poetry
oh wait, i
do not have to wonder

i wonder how it feels to feel like a wanderer since
a very young age
to dream to dream every night laying down on
the bed
where all the other realities would come
oh wait, i
have always wandered
‘round and ‘round

3.

khi ta trở thành thầy của mình
cha và mẹ của mình
đấng kiến tạo ra mình
không chỉ ăn mình để sống
mà ăn mình để tái sinh
trong một hình hài mới
một sinh dạng mới
khi ta làm thế lần nữa lần nữa và lần nữa
ta đóng lại u mê
và mở ra cánh cửa vào cõi
buồn-đau cố hữu
tự do
vĩnh cửu

4.

khi mình nhận ra mình đã trở thành kẻ không tổ quốc
khi mình nhận ra, thực sự, như thế nào là một lãng nhân
thậm chí mình đã chối bỏ tư cách tha hương
mình đã khước từ hoài nhớ
hay chúng rời bỏ mình?
không tổ quốc
không nguồn cơn
không nostalgia
không được nói ta thuộc về đâu
hay điều gì thuộc về mình
sinh ra là người phải có tổ quốc
còn hơn cả quê hương
hay nơi chôn nhau cắt rốn
tổ quốc là một phần định danh danh tính ‘người’
liệu mình có ít ‘người’ hơn bao giờ hết
nếu phần ‘sở hữu’ không tồn tại (nữa)
tính ‘người’ còn lại ra sao

đoản khúc iêu (1-4)

1.

giữa tình iêu và hạnh phúc
ta chọn khổ đau
và một chút oxytocin

2.

giữa hôm qua và hôm mai
ta không chọn gì cả
bởi tất cả ta có
là những hôm nay dài
bất tận
dăm ba cảm động tôi đã
điềm nhiên mang
ra làm mồi nhậu
giật cắc cụt cắc cụt cắc cụt ơ hờ
ứ hự
á hạ

có vay tín dụng không,nó hỏi
có vay chính thằng mình của tương lai
dăm đôi ba chục trăm ngàn tỉ
triệu dăm đôi ba
chọn gì,nói?
nói!
nói

không nói được
không nói được thì

không nói được thì, thảy 

3.

chagall làm mềm lòng mình
và khiến mình muốn làm một thi sĩ
nhưng là để vẽ lên bức tranh
khuôn mặt anh
trong những giấc mơ
không một lần nào, ta gặp
lại nhau
hỡi vì sao băng qua của một ngàn
năm trước

4.

những cánh cúc mỏng cháy
thiêu đốt con ngươi màu hạ giữa một sáng căm lạnh
giữa buổi chiều nắng dài từ đầu đến cuối
của một tiếng thở dài trọi trơ
tráo trở
ở nơi rất sâu trong lòng những cánh cúc sẽ vuốt ve
chốn trú ngụ của mọi điều hồ nghi,tráo trở,không chắc chắn
trơ trọi
trơ trọi thở dài
kẻ tự cho là vĩ đại đang gào thét đòi hỏi được công nhận
kẻ tự cho là thương tổn khóc lóc yêu cầu sự quan tâm
ai cũng cho mình buồn hơn cả

những cánh cúc mỏng cháy, xơ xác
như hàng lông mi em cũng cháy trong sáng căm lạnh và trong chiều nắng dài
nên mới gọi là
cúc mi

nỗi buồn dăm xu (2014/17) | dime-store sadness (2019)

Những bí mật
của người đàn bà
ngồi đơn độc
trên vỉa hè của quần chúng
những âm thanh xối xả
như muốn bóp nghẹt
hơn một lần sống

tôi mỏi mệt

Những bí mật
của tôi
chỉ là nỗ lực chối bỏ
miền đau đớn
không thể tới
cõi si mê
không thể biện bày

tôi nhắm mắt

---

Chia vui cho một niềm buồn
Có lẽ sự từ biệt là một niềm buồn hiển nhiên
Nhưng từ biệt là để cho cuộc đời lật giở.
Để giòng chảy vẫn trôi.

---

Tôi nghĩ mình

-

Tôi nghĩ tôi là một người rất buồn
Một nỗi buồn chỉ tập trung vào khuôn diện bản thể
Tôi không trông mong những ngày một mặt trời soi tỏ
Một nỗi buồn bán ngoài chợ chỉ đáng giá dăm xu

///

The secrets
of the woman
sitting in solitude
on the pavement of the masses
the torrential sounds
seem to want to choke up
more than one time living

i'm worn out

The secrets
of mine
is just an effort to deny
the land of pain
which could not be reached
the land of passion
which could not be displayed

i close my eyes

---

Congratulations on a tragedy
Probably, the adieu is an obvious tragedy
But to say farewell is for the life to turn another page
For the flow to go with the flow

---

I think me
-
I think that I'm a very sad person
A sadness that only focuses on the face of the subject
I don't expect the days where the sun gleans on
My dim-store sadness

Bao giờ lòng chúng mình | when would it be

Bao giờ
bao giờ lòng chúng mình thanh thản
    một bước không gian, một bước thời gian

Bao giờ
bao giờ lòng chúng mình thanh thản
như vạt rừng hoang sơ
  bao giờ
      nghe một tiếng từ qua

Bao giờ
bao giờ lòng chúng mình thanh thản
dù chỉ là vừa trong một thở dài cuối hạ, anh nắm tay em
nằm xuống dưới một bầu trời sao
                                                  kế đường tàu

Bao giờ
bao giờ lòng chúng mình thanh thản
  như một ngọn cỏ xanh
    bao giờ
      nghe tiếng giọt sương rơi xuống
trước khi ngọn đèn cuối tắt. tàu về ga
                                                                  (cuối)

---

when would it be
when would it be peace in our mind
another time, another life

when would it be
when would it be serenity
like in an empty forest
when
would it be a farewell passing by

when would we be
when would we be in the tranquillity
that could exist in just one long sigh at the end of summer
you take my hand
as we lay down under a starry sky
next to the railway

when
when would we be in peace
like a green leaf of grass
when
when would we hear the last drop of dew falling down
right before the last light fades away
the train arrives at the station (the last one)

tôi là mi | i am mi

tôi là mi. mimi như những người ngoại quốc gọi tôi. mimi như câu chuyện mẹ tôi luôn kể rằng mimi là cách gọi thân mật của một cô gái tên marguerite trong tiếng bulgaria - cũng là tên của một cô bé mẹ tôi rất quí trong những ngày ở sofia. mi như nốt mi. "tên của tôi là một nốt nhạc. do re mi – đó là tên tôi." – tôi vẫn hay nói.

tôi sinh ra như một âm thanh. mimi như là 'đáng iêu' hay 'một nụ hôn nhỏ ' trong tiếng pháp. mi như ta và mi, mi và ta. mi không giống như tên một người. trong tiếng việt. một người tên mi sẽ có tên là my. my là hình dạng, là cái tên. còn mi là mi, âm thanh của một cái tên.

///

i am mi. mimi as how the foreigners call me. mimi as in the story my mother always tells me, that mimi is the dearly way to call a lady named marguerite - which was also the name of a little girl my mother loved a lot in her days in sofia. mi as the note mi. "my name is a music note. do re mi – that's my name” – as i often say.

i was born as a sound. mimi as 'cute' or 'a little kiss' in french. mi as in "ta" and "mi" (*), "mi" and "ta". mi doesn't look like the name of a person. in vietnamese. a person named mi will have the name my. my is the form, the name. mi is mi, the sound of a name.

(*) "ta" and "mi" is one of the way to say "you" and "me" in vietnamese, more common in mid-vietnam and the southside

cúc mi (2016) | eyelashes daisy (2019)

Khi nhắm mắt lại
Những mảnh cúc mi rơi xuống một thiên đàng màu nâu
Những giấc ngủ rối loạn
nắm lấy bàn tay lữ khách
Mang mình đi vào những vùng đệm không có biên giới
và tối thẫm
dù đêm không phải là đêm
Khi mở mắt lần nữa
Những tiếng thở muốn cứa đứt mọi nơ ron thần kinh
vốn chảy chậm đến gần như bất động
Tôi thấy bầy thiên thần cánh sắt đang sà xuống
chúng sẽ bóp cổ tôi, chúng sẽ mở toang hộp sọ tôi, chúng sẽ nhồi nhét vào đấy
tất cả những điềm dữ trên quả đất
Khuôn mặt tôi ướt sũng
.
Rồi căn phòng cũng sáng lên
Dù ngày không phải là ngày
Từ ba giờ đến sáu giờ, tôi không ngủ được
Từ ba giờ đến sáu giờ, tôi vẫn không ngủ được

///

When I closed my eyes
The eyelashes daisy felt down to a brown paradise
All the troubling sleeps
holding the wanderer’s hand
Brought us to the middle land without borders
and darkely dark
Even though night wasn’t night
When I opened my eyes again
The breath sounds were cutting off every single neuron of mine
which had been flowing too slow it was almost still
I saw the herd of metal winged angels swooping down
they would choke me, they would open up my skull, they
would stuff in there
all the bad signs on Earth
My face weeping wet
.
Eventually, the room got brighter
Even though day wasn’t day
From 3 to 6, I couldn’t sleep
From 3 to 6, I still could not sleep

những tiếng nói vỡ vụn | shattered voices

những bài thơ sáng nay vỡ vụn trước khi kịp bước vào thế giới này
tôi thảng thốt nhìn chúng sụp đổ
mặc cho mọi nỗ lực kéo ngược thời gian (của tôi)
chúng vẫn cứ sụp đổ
hàng ngàn lần
tôi thấy mình như một chàng pan tội nghiệp và luôn bị hiểu nhầm
những bài thơ sáng nay là nàng syrinx xinh đẹp nhưng ngớ ngẩn
kết liễu hình hài mình và chỉ để lại những âm thanh
thảm hại như hình hài lau sậy của nàng
tiếng sáo âm mê, rơi vào thế giới này
nhiều năm sau, có lẽ ai đó ngước lên và thấy tôi ở trên trời
không còn quá buồn về loài người nữa
trong kiếp này, tôi chỉ biết làm kẻ tải tiếng nói qua những vũ trụ

những bài thơ đôi khi phải vỡ vụn
như lũ u mê tan nát hình hài khi cố xuyên qua những ranh giới
một lần tôi đã thấy trong một chuyến du hành qua nơi khác
một thơ u mê
những tiếng u mê
như chàng pan sẽ hát mãi câu chuyện nàng syrinx bằng tiếng sáo lau sậy
hãy đến vào buổi sáng (em nói thế)
đừng dịu dàng bằng sự e ngại
một linh hồn già sẽ rất đỗi e ngại
và quá đỗi da diết
da diết run rẩy
vì rung động và yêu thương con người
đâm ra đau đớn
nhưng mà, tôi |||| lắm
|||| (|||| chết được)

///

the poems of this morning all shattered before coming into this world
i, hopelessly, watched them collapsing
in front of me
despite all my efforts to pull back the time (my time)
they were still collapsing
a thousand times
i saw myself as an always misunderstood pan, o poor little wild and horny god of pan
the poems of this morning are my dear sweet syrinx
beautiful but foolish
ended her dear sweet form and left behind only her sound
just as pathetic as her reeds form,
the obtuse sound of flute, felt into this reality
many years after, someone probably looks up and see me in the sky
no longer too morose of the mankind, not anymore
in this lifetime, i could only be the voice-carrier traveling through the universes, the worlds, the realities

the poems sometimes have to be broken, into a million pieces
just like all the foolish creatures shattering
trying to pass through an absolute boundary
i once saw traveling to another land
some foolish poetry
all foolish voices
just like the pan would always sing the story of
the obtuse syrinx by the sound of the reed flute
come in the morning
(i said so)
don't be tender just because you resist
an old soul often resists
being earnest
earnestly trembling
for being shaken up and down, by the love for all men
being in pain
but, I am |||
way too |||  (deadly |||)

[có những ngày mình không nhìn nổi mặt mình]

có những ngày mình không nhìn nổi mặt mình
bởi mình buồn hơn cả nỗi buồn
và mình già hơn cả triệu năm mình từng sống
mình mệt như miếng giẻ rửa bát bị bỏ quên
nơi xó nhà
như vận mệnh phải tồn tại chưa từng ai khao khát
đòi hỏi
như mọi tình iêu người ta đòi hỏi vì lẽ quá...
mà quá gì?
đắng cay
hay là chua chát
như một chuyện không bao giờ ta quên
dù sống chết bao nhiêu đận
như một chuyến đi của kẻ mù
đi hay không đi thì cũng không cách nào biết
đến hay không đến thì cũng không cách nào biết
mà cũng không tài nào biết thế nào là biết
biết là không biết mà không biết là biết
là không biết 

a storm is not the storm | một cơn bão không phải cơn bão

i wonder what is
the syntax of the storm
to a wondering young girl
to an unrest all-nighter-er
to a disturbed old man
to all busy hands
and busy mind

i wonder if it is
the same as the
structure of the
mind of a person who listens to the
sound of rain
thinking of emptiness
of a storm
with a trembling heart

people wonder what
to do with a storm
i said:forget about it
'cause you don't get it
a storm
is not the storm

///

tôi tự hỏi điều gì là
cú pháp của cơn bão
đối với một nàng trẻ băn khoăn
đối với một kẻ xuyên đêm không nghỉ
đối với một người già lo lắng
đối với mọi bàn tay bận
và mọi tâm trí bận

tôi tự hỏi liệu nó có là
giống như là thứ
cấu trúc của thứ
tâm trí của một người lắng nghe thứ
âm thanh của mưa
khi nghĩ về sự trống rỗng
của một cơn bão
với một trái tim run rẩy

mọi người tự hỏi thứ gì
để làm với một cơn bão
tôi nói:hãy quên nó
bởi các người không hiểu nó
một cơn bão
không phải là cơn bão

an important event

you are an important event
a part of my soul
when the gods all left
when i sang the whole symbolum nicænum
when i became the blind credo
you heard your name in my sound
all things visible and invisible
all voices speakable and unspeakable
i am the god
but you should be the anti-god to my god
let you just be the twisted forest
the twisted dream
(s)
(the twisted reality)
(ies)
the one who has been called the devil
<i>et in spiritum sanctum, dominum et vivificantem</i>
i, the resurrected
the original mother
i summoned you
from my flesh, my blood, my tears, my hair, hence the pain
i summoned you
amen.