Charles Baudelaire

Tình yêu của dối lừa | L'Amour du mensonge

Quand je te vois passer, ô ma chère indolente,Au chant des instruments qui se brise au plafondSuspendant ton allure harmonieuse et lente,Et promenant l'ennui de ton regard profond;
Quand je contemple, aux feux du gaz qui le colore,Ton front pâle, embelli par un morbide attrait,Où les torches du soir allument une aurore,Et tes yeux attirants comme ceux d'un portrait,
Je me dis: Qu'elle est belle! et bizarrement fraîche!Le souvenir massif, royale et lourde tour,La couronne, et son coeur, meurtri comme une pêche,Est mûr, comme son corps, pour le savant amour.
Es-tu le fruit d'automne aux saveurs souveraines?Es-tu vase funèbre attendant quelques pleurs,Parfum qui fait rêver aux oasis lointaines,Oreiller caressant, ou corbeille de fleurs?
Je sais qu'il est des yeux, des plus mélancoliques,Qui ne recèlent point de secrets précieux;Beaux écrins sans joyaux, médaillons sans reliques,Plus vides, plus profonds que vous-mêmes, ô Cieux!
Mais ne suffit-il pas que tu sois l'apparence,Pour réjouir un coeur qui fuit la vérité?Qu'importe ta bêtise ou ton indifférence?Masque ou décor, salut! J'adore ta beauté.
Khi ta thấy em đi ngang qua, hỡi kẻ lười nhác yêu dấuTrong khúc hát của những tiếng nhạc cụ vỡ tan nơi trần nhàNgập ngừng cùng chuyển động em nhịp nhàng chậm rãiVà mang theo sự chán nản từ ánh mắt em thăm thẳm
Khi ta nghiền ngẫm trong ngọn lửa mà tô màu sắc lên nơi ấyVầng trán em nhợt nhạt, được khảm bằng sự hấp dẫn bệnh hoạnNơi những ngọn đuốc của đêm thắp lên ngày mớiVà đôi mắt em hút hồn như đặt trên bức chân dung
Ta nói với mình: “Nàng đẹp xiết bao! và lạ lùng tươi mới!Những tòa tháp bề thế và vương miện trang hoàng ký ức nàngTrái tim nàng như một quả đào mọng nước bầm dậpNhư thân thể nàng đã chín muồi dưới bàn tay người tình điêu luyện”
Em có phải là trái mùa thu của thứ mùi vị tối thượng?Em có phải là bình đựng hài cốt đương đợi chờ vài giọt nước mắt?Hay mùi hương mang tới giấc mơ về những ốc đảo xa lạ,Một chiếc gối ve vuốt, hay một lẵng đầy hoa?
Ta biết rằng có những đôi mắt, những đôi mắt u uất nhất thảy,Lại chẳng thèm che giấu bí mật quý báu nào;Những chiếc hộp đẹp không đựng trang sức, huân chương không gắn bảo ngọcCòn rỗng hơn và sâu hơn ngay chính các vị, hỡi những Chúa!
Nhưng chẳng đủ sao, dù em chỉ là một dáng hình,Để reo vui cho một trái tim trốn tránh sự thật?Quan trọng gì, sự ngu ngốc và sự thờ ơ của nàng?Là mặt nạ hay đồ trang trí, xin chào! Ta mê đắm vẻ đẹp em.